ĐÂM LAO PHẢI GẢ THEO LAO
Phan_18
Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ thiếu chút nữa phun trà, lại có trò hay nhìn. Quả thật liền có người lách ca lách cách bước ra sân khấu.
“Mục Phong, ngươi thật sự tuyệt tình như thế sao?” Cung Thành bị chọc giận muốn điên rồi, vừa nhìn đã biết nha đầu chết tiệt kia nhất định là cố ý, không biết nàng dùng biện pháp gì mà thu thập được Trần Mục Phong khiến hắn phục tùng như vậy.
“Ôi, Cung đại nhân, ngài không cần nói tướng công ta như vậy mà! Tướng công ta sao lại tuyệt tình? Hắn không đối với nữ nhi của ngài bội tình bạc nghĩa.” Bảo nhi nói.
“Ta cũng biết, nhất định là do tiểu hồ ly tinh ngươi giở trò quỷ, mê hoặc Mục Phong.” Cung phu nhân lên tiếng nói.
“Cung bá mẫu, xin nói chuyện có chừng mực.” Trần Mục Phong nghiêm mặt lạnh nói.
Bảo nhi trái lại vô cùng vui vẻ chạy đến trước mặt Cung phu nhân, vừa cười vừa nói: “Cung giai phu nhân, cám ơn ngài khen ta như vậy! Khi còn bé mẹ ta kể chuyện xưa cho ta, nói hồ ly tinh đều xinh đẹp lại có học vấn nữa, ta luôn luôn muốn làm hồ ly tinh, nhưng mà mẹ ta bảo ta không giống, cũng là ngài có con mắt tinh đời, cám ơn nha.”
“Ngươi cái…đồ không biết thẹn – ~~~” Cung phu nhân – nói còn chưa nói hết.
“Hồ ly tinh mà, hồ ly tinh không phải là chuyên môn mê hoặc nam nhân sao? Ngài còn trông cậy ta cảm thấy thẹn cái gì chứ! Có điều ta cũng không rõ, ngài mang theo nữ nhi giống trống khua chiêng tranh giành tướng công của ta sao ngược lại còn nói ta không biết thẹn? Hơn nữa, coi như ta không biết thẹn, Trần Mục Phong là trượng phu của ta, hắn vui, ngài là người ngoài còn định xen vào? Mất mặt cũng không có mất ba cái mặt Cung gia?” Bảo nhi khinh miệt cười, “Cung phu nhân, trí nhớ ngài thật đúng là không tốt, ta đã nói nếu như ai ngay trước mặt vô lễ với ta, ta có thể không nhớ được cái gì kính lão chi lễ. Ngài hôm nay sáng sớm đã mắng ta hai lần, ta vốn đang định thương cảm các ngươi, bây giờ thì cũng đừng trách ta.”
“Ngươi muốn thế nào?” Cung Thành hỏi.
“Ta ngày hôm qua đã nói, con người của ta không kiên nhẫn, dậy sớm sẽ hối hận, ta hiện tại liền hối hận. Ta đây là hồ ly tinh hiện tại muốn độc chiếm tướng công, không có phần của nữ nhi của ngươi.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
“Ngươi cho là Mục Phong thích ngươi sao? Hắn cùng Trúc Uẩn chính là thanh mai trúc mã.”
“Thanh mai trúc mã? Thanh mai trúc mã còn có thể cưới ta sao? Ngài lừa mình dối người cũng nên tìm chuyện hay ho một chút. Còn nữa, hắn có thích ta hay không không quan trọng, chỉ cần hắn là người của ta là được. Ha hả ~~~ ngài nói sao?” Bảo nhi vừa cười vừa nói, Cung Thành mặt sớm đã tái xanh rồi.
Bảo nhi bỗng nhiên thu khuôn mặt tươi cười, ánh mắt sắc bén nhìn Cung Thành: “Khuyên ngài không cần ở chỗ này tự rước lấy nhục, hôm nay buổi sáng lời tôn phu nhân mắng, ta coi như nàng là thúi lắm, nếu như có…nữa, ta tuyệt đối không bỏ qua cho các ngài. Sau này ít nói những…lời già không nên nết này trước mặt ta, ta cũng không phải là ăn chay niệm phật mà lớn -. Còn nữa, sau này ở tại Trần gia chúng ta đừng có kiêu ngạo như vậy.”
“Thiếu nãi nãi, Trúc Uẩn tình nguyện làm thiếp.” Cung Trúc Uẩn đứng lên hành lễ với Bảo nhi, yếu ớt nói.
“Trúc Uẩn, ngươi câm miệng!” Cung Thành quát.
“A mã, ta đây nhiều năm nhất định bởi vì quá nghe lời, cho nên mới đến ngày hôm nay. Ngài để nữ nhi tự mình làm chủ một lần đi!” Cung Trúc Uẩn – nước mắt lại chảy xuống .
Bảo nhi cười lạnh, mắt nhìn Trần Mục Phong, Trần Mục Phong nhíu mày.
“Không được, ta không đáp ứng.” Bảo nhi nói.
Cung Trúc Uẩn quỳ gối trước mặt nàng, “Như vậy Trúc Uẩn cam tâm làm nô tỳ, chỉ cần có thể ở cạnh Mục Phong, danh phận gì ta cũng không cần.”
“Nô tỳ? Sau đó bò lên giường chủ tử làm chủ tử?” Bảo nhi cười lạnh nói.
“Bảo nhi, câm miệng” Trần Mục Phong nói.
“Ta cũng biết huynh đau lòng, ngày hôm qua bất quá là muốn làm cho ta cao hứng thôi!” Bảo nhi cười nhìn Trần Mục Phong, trong đôi mắt có ánh lửa: “Tốt lắm tốt lắm, ta làm chủ, lưu nàng lại —— …trước làm nô tỳ, nếu biết chừng mực thì thu làm thiếp! Có điều, tên này phải sửa, một nha đầu còn mai lan cúc trúc cái gì? Liền gọi — ừm, gọi Cung Hỷ đi, nghe vui vẻ, tạm thời phải đi giặt quần áo đi!”
“Bảo nhi không được làm loạn!” Trần Mục Phong nói.
“Như thế nào? Đau lòng?” Bảo nhi híp mắt nói, sau đó đi tới trước mặt Trần Mục Phong, ngẩng đầu nhìn Trần Mục Phong: “Tướng công, xem ra có một số việc chúng ta cần phải nói chuyện rồi!”
“Cung giai lão gia, ngài còn có ý kiến sao?” Bảo nhi cười hỏi Cung Thành.
“Gia môn bất hạnh.” Cung Thành đang trừng nữ nhi của mình.
“Ha hả, đừng nói như vậy. Song Hoàng đã hát xong. Ha hả ~~~” Bảo nhi che miệng mà cười.”Các ngươi mục đích cũng đạt thành, không biết đến lúc nào rời Hàng Châu a? Này cũng sắp tới lễ mừng năm mới, các ngươi chắc không đến mức còn ở lại đây làm ảnh hưởng tâm tình của ta chứ?”
“Ngươi ~~~” Cung Thành trừng mắt với Bảo nhi.
“Bị vạch trần thẹn quá hóa giận? Tính tình ghê gớm thật.” Bảo nhi tiếp tục giả bộ cười: “Ta thấy ngày mai hai vị liền rời đi đi, nếu không ta thật sự cũng không có ý định cho các ngươi ở lại phòng người hầu đâu.”
Sau đó quay đầu lại gọi Giang Xuân Nhi: “Giang Xuân Nhi, sáng mai sau khi Cung lão gia đi hãy an trí cho Cung Hỷ!”
“Vâng, Đại thiếu nãi nãi.” Giang Xuân Nhi đáp.
“Tạ Đại thiếu nãi nãi thành toàn.” Cung Trúc Uẩn yếu ớt đứng dậy, lại rưng rưng nhìn Trần Mục Phong, Trần Mục Phong mặt mày cau có hết sức.
“Đi thôi! Cho từ biệt cha mẹ.” Bảo nhi nhìn nàng cũng lười nhìn.
Cung phu nhân sớm đã ôm nữ nhi của mình mà khóc.
Bảo nhi nhăn mặt cau mày, “Tiễn khách.”
Đợi người nhà Cung gia đi, Bảo nhi xoa xoa trán ngồi xuống.
“Bảo nhi a, đau đầu sao?” Trần phu nhân hỏi, trong lòng buồn bực, tại sao mỗi lần Bảo nhi nổi giận bọn họ cũng không dám nói gì.
“Không sao, cô cô. Có thể là lâu quá không có mắng chửi người.” Bảo nhi cười trả lời, sau đó mắt nhìn Trần Mục Phong, nở ra nụ cười lạnh.
“Giang Xuân Nhi, sáng mai đưa nàng ta đến Trúc Khê Viện đi, nàng thể trạng yếu ớt giặt quần áo phỏng đoán cũng không sạch sẽ. Còn lãng phí xà phòng nhà chúng ta.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
“Vâng, Đại thiếu nãi nãi.” Giang Xuân Nhi đáp.
“Bảo nhi, sao con lại cho nàng đến Trúc Khê Viện chứ?” Trần phu nhân không giải thích được hỏi.
“Cô cô, những nha đầu bưng trà rót nước này cũng không hợp ý, nói như thế nào cái…này cũng làm qua tiểu thư, chắc cũng có chỗ tốt?” Bảo nhi nhàn nhã nói.
“Không hợp ý thì đổi, sao mà cần đến nàng.” Trần phu nhân sẳng giọng.
“Để dạy dỗ chứ! Cô cô, không dạy dỗ nàng cho tốt thì sao mà cho vào cửa được?” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
“Ta không đồng ý.” Trần phu nhân nói.
“Vậy cho làm nha đầu của ngài nha?” Bảo nhi cười nhìn Trần phu nhân.
“Bảo nhi, không được quá đáng.” Trần Mục Phong nói.
Bảo nhi cười cười, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Mục Phong: “Ta liền nói huynh sẽ hối hận, huynh còn cãi ngang. Trần đại thiếu gia, huynh yên tâm, ta sẽ không làm gì nàng, huynh không cần đau lòng nát gan nát ruột. Bất quá, hừ, ta thật làm gì nàng, huynh cũng chỉ có thể nhìn.” Khẩu khí bất thiện.
Ăn cơm xong, Bảo nhi đi vào trong nghỉ, Trần phu nhân liền trơ mắt nhìn con mình, cũng không nói gì. Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ thấy tình huống không ổn, sớm tìm lấy cớ chạy.
“Ta cho con biết, ta chỉ nhận một mình Bảo nhi là con dâu, cái gì Miêu nhi cẩu nhi -, ta cũng không nhận.” Trần phu nhân khó có lúc khẩu khí còn lạnh hơn con bà.
“Nương, ta không nói muốn kết hôn với Trúc Uẩn.” Trần Mục Phong nói. Hắn chỉ cảm thấy Bảo nhi cho Trúc Uẩn làm nô tỳ có chút quá đáng.
“Cái gì Trúc Uẩn? Vẫn còn cho là tiểu thư ư?” Trần phu nhân lại trợn mắt liếc nhìn con mình: “Mục Phong, nương nhắc nhở con trước, coi như hai người các ngươi thật có cái gì, ta cũng không thừa nhận nàng.”
“Nương, ta sẽ không lấy Trúc Uẩn.” Trần Mục Phong nói xong, đứng dậy đi.
Buổi tối, lúc Trần Mục Phong trở lại Trúc Khê Viện, Bảo nhi đang ngồi đọc sách trên bàn, thấy hắn đi vào chỉ là ngẩng đầu liếc mắt, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách.
“Bảo nhi, ta sẽ không lấy Trúc Uẩn.” Trần Mục Phong nói.
Bảo nhi ngẩng đầu, mặt mày tươi cười: “Đại thiếu gia, con nít nói dối đều bị sói ăn thịt.”
“Đại ca không lừa muội.” Trần Mục Phong nói, ngồi xuống bên cạnh.
“Ha hả ~~~” Bảo nhi cười cười.
“Bảo nhi ——” Trần Mục Phong giật lấy sách trong tay nàng.
“Còn có việc gì không?” Bảo nhi hỏi, trên mặt rất bình tĩnh.
“Ta sẽ mau chóng tìm người để gả Trúc Uẩn đi.” Trần Mục Phong nói.
“Ờ! Biết rồi.” Bảo nhi đoạt lại sách tiếp tục đọc, làm như Trần Mục Phong không tồn tại.
Chương 35: Nhớ ngạch nương Kết quả, một Bảo nhi luôn luôn ngủ sớm hôm đó lại đọc sách cho đến rạng sáng. Ngày hôm sau liền dậy tương đối muộn, đang rửa mặt, Tiểu Dung nói Giang Xuân Nhi tới.
“Vào đi.” Bảo nhi thuận miệng nói.
Giang Xuân Nhi đi vào, cười khanh khách nói: “Chào buổi sáng Đại thiếu nãi nãi.”
“Giang Xuân Nhi, ngươi đây là châm chọc bổn Thiếu nãi nãi dậy trễ?” Bảo nhi cười hỏi.
“Nô tỳ không dám, Đại thiếu nãi nãi, mang người đến cho ngài, ngài xem phải an bài như thế nào?” Giang Xuân Nhi hỏi.
“Hầu hạ bên cạnh ta, pha trà rót nước -.” Bảo nhi nhìn Cung Trúc Uẩn một chút: “Ngươi biết không?”
“Ta sẽ cố gắng học -.” Cung Trúc Uẩn thấp giọng nói.
“Ta?” Bảo nhi cau mày.
“Cung Hỷ, trước mặt Đại thiếu nãi nãi phải tự xưng là nô tỳ.” Giang Xuân Nhi nhỏ giọng nói.
“Vâng, nô tỳ biết sai rồi.” Cung Trúc Uẩn nói.
“Chú ý một chút. Đi xuống trước đi, Tiểu Dung, ngươi dạy cho nàng.” Bảo nhi phân phó, Tiểu Dung mặc dù có chút giật mình, nhưng cũng nhanh chóng đi.
“Đại thiếu nãi nãi, phu nhân nói nếu ngài thức dậy, mời ngài đến Tùng Duyên Viện ăn cơm trưa.” Giang Xuân Nhi nói.
“Ăn cơm trưa? Bây giờ à? Quả là dậy trễ rồi.” Bảo nhi cười.”Chờ ta một lát, ta đi cùng.”
“Vâng, Đại thiếu nãi nãi.” Giang Xuân Nhi cũng cười.
Ăn xong cơm trưa, Trần phu nhân khó có khi rãnh rỗi một lúc, Bảo nhi liền ở lại Tùng Duyên Viện cùng Trần lão phu nhân và Trần phu nhân nói chuyện phiếm. Xế chiều, cha con Trần gia lục tục trở về, lúc Trần Mục Phong vào, Bảo nhi không nhịn được trợn mắt liếc nhìn hắn.
Lúc ăn cơm Bảo nhi cũng ngồi bên cạnh Trần phu nhân, trong đầu âm thầm vẽ ra một cái ranh giới với Trần Mục Phong. Ăn cơm xong, huynh đệ ba người chạy đi thư phòng tính toán sổ sách, mấy người còn lại tiếp tục nói chuyện phiếm. Thấy Bảo nhi mệt, Trần phu nhân liền sai nha hoàn tiễn nàng trở về. Vào Trúc Khê Viện, Tiểu Dung đã sớm chuẩn bị nước nóng, Cung Trúc Uẩn đã ở bên cạnh đứng.
“Đại thiếu nãi nãi bây giờ ngài muốn nghỉ ngơi không?” Tiểu Dung hỏi. Bảo nhi gật đầu.
Rửa mặt xong, Bảo nhi ngồi trên bàn, suy nghĩ một chút, kêu bọn nàng đem bếp lò lại nói muốn pha trà sữa uống. Tiểu Dung mặc dù có một ít kinh ngạc vì khuya như vậy Bảo nhi còn đòi làm, nhưng cũng dẫn tiểu nha hoàn đi lấy.
Bảo nhi tự mình canh bếp lò, pha trà sữa gừng, kêu Tiểu Dung cầm khay lại.
“Cung Hỷ, bưng trà theo ta.” Bảo nhi nói, Tiểu Dung lập tức lấy y phục cho nàng mặc.
“Vâng, Đại thiếu nãi nãi.” Cung Trúc Uẩn thấp giọng đáp.
Tới thư phòng, Bảo nhi nhẹ nhàng gõ cửa, “Nhị ca Tiểu ca, ta có thể vào không?”
Cửa mở, Trần Mục Vũ cười híp mắt nói: “Bảo nhi, khuya như vậy còn không ngủ sao?”
“Biết Nhị ca Tiểu ca khổ cực, cố ý pha trà cho các huynh uống.” Bảo nhi cũng cười nói.
“Thật sự là cám ơn đại tẩu nha.” Trần Mục Vũ nhìn thấy Cung Trúc Uẩn bưng trà, hơi sửng sốt một chút.
“Không khách khí.” Bảo nhi vừa cười vừa nói, sau đó quay đầu nói với Cung Trúc Uẩn: “Cung Hỷ, đem trà vào đi, hầu hạ các vị thiếu gia uống trà xong thì ngươi trở về nghỉ ngơi, buổi sáng quay trở lại.”
“Vâng ” Cung Trúc Uẩn nói, bưng trà đi vào.
Bảo nhi xoay người muốn đi.
“Đại tẩu không đi vào cùng nhau uống chén trà?” Trần Mục Vũ cười hỏi.
“Không có hứng thú.” Bảo nhi đi ra.
Trở lại trong phòng, nhìn xung quanh một lượt, Bảo nhi hơi dẩu miệng, “Tiểu Dung, sau này đợi phòng thu thập xong mới cho Cung Hỷ đi vào.”
“Vâng, Đại thiếu nãi nãi.” Tiểu Dung đáp.
Bảo nhi phân phó xong, đi đến giường của mình nằm xuống lăn qua lăn lại cũng không ngủ được, giằng co chừng nửa canh giờ, bỗng nhiên ngồi dậy, nhảy xuống chạy lại leo lên giường lớn, hai chân đạp lên chăn bông dẫm luôn mấy cái.
Trần Mục Phong đẩy cửa phòng đúng lúc Bảo nhi đang dẫm cao hứng nên không phát hiện ra hắn đi vào.
“Sao còn không ngủ?” Trần Mục Phong hỏi.
Kết quả cái… nha đầu làm chuyện xấu kia lập tức nhảy xuống giường chạy về giường của mình trốn kỹ vào trong chăn che giấu hành động trả đũa vui sướng.
Trần Mục Phong lắc đầu. Cái… nha đầu xấu tính này, mang trà sữa tới chỉ mang hai chén, nhất định không cho hắn uống.
Ngày hôm sau tiễn đưa năm cũ, Trần phủ từ trên xuống dưới cực kì náo nhiệt, vốn đã quét dọn phòng ốc xong, mặc dù không cần giết gà mổ dê nhưng phong tục cúng ông táo, thỉnh gia phả là không thể miễn. Sáng sớm Trần lão phu nhân liền dẫn theo nhi tử con dâu cháu chắt đến từ đường tế lễ tổ tông. Trần lão gia trịnh trọng thỉnh gia phả ra, Trần phu nhân cung kính bày biện cống phẩm. Sau đó Trần lão phu nhân tiến lên bắt đầu hành lễ, khấn: “Tổ tông phù hộ, Trần gia chúng ta năm nay đã cưới cháu dâu thứ 67, lập tức mang tên của nàng viết vào gia phả, xin tổ tông phù hộ.”
Trần lão gia và Trần phu nhân quỳ xuống hành lễ. Xong Trần lão gia đứng dậy cung kính cầm bút lông, viết bốn chữ “Nhan thị Bảo nhi” vào bên cạnh tên Trần Mục Phong lại lạy một lạy rồi lui qua một bên .
“Bảo nhi à, con và Mục Phong cùng hành lễ với tổ tông đi.” Trần lão phu nhân vừa cười vừa nói.
Bảo nhi nghiên đầu suy nghĩ nhìn Trần Mục Phong một chút, rồi theo hắn quỳ xuống bồ đoàn.
“Tôn nhi Mục Phong và thê tử Bảo nhi dập đầu lạy tổ tông.” Trần Mục Phong nói.
Bảo nhi hơi hơi nhếch miệng, thê tử? Bảo nhi? Nghe mắc cười quá~~~ có điều cũng dập đầu.
Sau đó Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ cũng dập đầu, lễ thỉnh gia phả kết thúc. Ra khỏi từ đường cái miệng nhỏ nhắn của Bảo nhi vẫn còn vểnh vểnh lên, thấy Trần Mục Phong đi bên cạnh đang nhìn nàng, nàng liền trở mắt nhìn đi chỗ khác.
Theo phong tục, buổi tối cúng ông táo không có việc của nữ nhân vì vậy Bảo nhi đi theo Trần lão phu nhân cùng Trần phu nhân vào trong phòng chờ. Trần lão phu nhân cùng Trần phu nhân đều nhắm mắt lại nhỏ giọng nói cái gì đó, Bảo nhi cố gắng lắng nghe cũng không nghe ra. Đợi mấy người Trần lão gia trở về, thức ăn dọn lên xong, cả nhà vui vẻ cùng ăn cơm.
Ăn cơm xong, ngồi lại đợi đến nửa đêm, ở trong sân dựng sẵn tháp thiên đăng, bên dưới thả dây pháo dài, rốt cục cũng qua xong năm cũ.
“Cô cô, con cũng muốn đốt pháo!” Bảo nhi lắc lắc cánh tay Trần phu nhân.
“Không được Bảo nhi, như thế rất nguy hiểm, hôm nào cô cô kêu bọn họ mua pháo hoa cho con chơi.” Trần phu nhân nói. Bảo nhi liền cong miệng.
Trần Mục Phong và Bảo nhi cùng nhau về Trúc Khê Viện, giữa đường trời đột nhiên đổ tuyết, Bảo nhi cao hứng đưa tay ra hứng, bông tuyết lập tức tan đi trong tay. Vào Trúc Khê Viện, Bảo nhi cũng không chịu vào phòng.
“Bảo nhi, đi vào ngủ.” Trần Mục Phong cũng đứng ở bên cạnh.
“Không được, khó khăn lắm tuyết mới rơi mà, ta muốn xem tuyết rơi, sau đó còn phải đắp người tuyết.” Bảo nhi vừa cười vừa nói, tiếp tục sôi nổi hứng lấy tuyết.
“Ngày mai buổi sáng tuyết mới rơi nhiều, muội đợi cả đêm sao?” Trần Mục Phong bước qua, kéo bàn tay đã lạnh ngắt của Bảo nhi: “Đi vào ngủ.”
“Đại ca, không ngủ có được hay không?” Bảo nhi ngẩng đầu hỏi.
“Không được.” Trần Mục Phong nói, sau đó lôi Bảo nhi đi. Trừ Cung Trúc Uẩn, bọn nha hoàn đều ở đó, Trần Mục Phong khẽ cười.
Tiểu Dung thấy tay Bảo nhi muốn đông lạnh, lập tức đưa cho nàng một cái lồng ấp để ủ, lại thay đổi y phục cho nàng, thả tóc, kéo nàng đến giường nhỏ nằm xuống, lại đặt cái lồng ấp gần bàn một chút. Bảo nhi ngẩng đầu nhìn cửa sổ, bởi vì giường của nàng đặt cạnh cửa sổ, cho nên Bảo nhi hy vọng có thể thấy tuyết rơi. Bất quá, song giấy quá dầy, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe được tiếng gió cùng bông tuyết đập vào cửa sổ, nghe một hồi liền từ từ ngủ thiếp đi.
Trần Mục Phong đang ngủ, bỗng nhiên nghe thấy Bảo nhi tựa hồ muốn nói gì đó liền mở mắt ngồi dậy. Đi tới giường nhỏ chỉ thấy Bảo nhi đang dùng sức lắc đầu, mặt mày nhăn tít, trong miệng vẫn còn vừa nói cái gì: “Không được lại đây ~~~ a ~~ quỷ a ~~~ chán ghét, ngạch nương ~~~ dọa người ta ~~~~ nói cho a mã ~~~~ ngạch nương, ngạch nương ~~~~ quỷ ở ngoài cửa sổ, chúng ta trốn ở bên trong đi ~~~ “
“Bảo nhi?” Trần Mục Phong vỗ vỗ mặt của nàng muốn gọi nàng dậy.
Bảo nhi chậm rãi mở mắt, nhưng rõ ràng vẫn còn chưa tỉnh táo~~~~~ quỷ a ~~~~~ Lập tức kéo chăn trùm kín đầu.
Trần Mục Phong cầm chăn kéo xuống, “Là đại ca. Gặp ác mộng?”
Dường như lúc này Bảo nhi mới yên tĩnh, hơi hơi nhếch miệng: “Vâng, mơ thấy nữ quỷ. Đại ca, hình như ta còn mơ thấy ngạch nương, nhưng mà không có thấy rõ hình dáng ngạch nương ~~~” miệng mếu máo, bộ dáng rất thất vọng.
Chương 36: Bảo Nhi trang trí song cửa sổ “Bảo nhi nhớ nhà?” Trần Mục Phong hỏi, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, có cảm giác nếu nàng nhớ ra thì sẽ biến mất.
“Vâng, ta nhớ ngạch nương của ta. Đại ca, huynh không biết nhà của ta ở nơi nào sao?” Bảo nhi nhìn Trần Mục Phong, vẻ mặt đáng thương như là con chó nhỏ bị vứt bỏ.
Trần Mục Phong lắc đầu, “Đại ca cũng không biết.”
Bảo nhi ôm chăn ngồi dậy nhìn cửa sổ, “Đến lúc nào ta mới có thể nhớ ra đây? Ngạch nương thật ngốc, lâu như vậy mà không tìm được ta.”
“Bảo nhi!” Trần Mục Phong nhìn vẻ mặt cô đơn của Bảo nhi trong lòng có chút khó chịu.
“Đại ca, huynh nói có phải ngạch nương ta không cần ta hay không, cho nên người cũng không tìm ta?” Bảo nhi hỏi, tiếp tục nhìn cửa sổ như cũ.
“Không đâu.” Trần Mục Phong nói.
“Ta cũng nghĩ vậy, tiểu hài tử khả ái như ta đây sao có ai không thích chứ?” Bảo nhi vừa cười vừa nói, lại khôi phục bản chất kiêu ngạo. “Ngủ không được, đại ca, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem tuyết rơi nhiều chưa có được hay không?”
Mặc dù Bảo nhi dùng câu hỏi, có điều động tác lại nhanh nhẹn mang giày nhảy xuống đất, cả áo ngoài cũng không thèm mặc đã chạy ra mở cửa.
“Woa! Đại ca huynh mau đến xem, tuyết thật lớn nha! Chúng ta đắp người tuyết đi!” Bảo nhi hăng hái chạy ra cửa phòng đến trong viện chơi tuyết.
Trần Mục Phong lắc đầu, đến trong viện lôi Bảo nhi trở về, mới đứng một chút mà tay nàng đã lạnh ngắt, một tay vẫn còn nắm quả cầu tuyết không chịu vứt bỏ.
“Ngày mai hãy chơi, tuyết sẽ không tan mất.” Trần Mục Phong cau mày nói.
Bảo nhi bất đắc dĩ gật đầu, lại khoác chăn dựa vào bên cửa sổ.
“Nhìn cái gì?” Trần Mục Phong nhìn Bảo nhi, thấy trên song cửa giấy đã xuất hiện một cái lổ nhỏ, bất đắc dĩ miệng khẽ cười.
“Phù thủy bay ~~~~” Bảo nhi tựa hồ tại lầm bầm lầu bầu.
“Ngủ đi!” Trần Mục Phong cầm đồ che cái lổ nhỏ lại.
Bảo nhi đành phải nằm xuống, “Đại ca, ngày mai huynh và ta cùng đắp người tuyết có được hay không?”
Trần Mục Phong sửng sốt thoáng cái.”Được!”
“Móc ngéo.” Bảo nhi vươn tay đến trước mặt hắn, Trần Mục Phong nhìn, lại nhìn, thấy Bảo nhi làm vẻ mặt giống như con chó nhỏ đang nhìn khúc xương, liền vươn tay, ngón tay bị kéo mạnh.
Mục đích đạt thành, Bảo nhi cười hi hi nhắm mắt lại ngủ, Trần Mục Phong ém chăn cho nàng, xong trở lại giường nằm, nghe tiếng hít thở vững vàng của Bảo nhi, bất giác mỉm cười một cái.
Hôm sau, hiếm có được một ngày Bảo nhi không cần người kêu dậy, bởi vì Trần Mục Phong nhất định bị Bảo nhi làm cho tỉnh. Ít nhất da Trần Mục Phong không có dày như Bảo nhi, nhiều người nhìn chăm chú như vậy còn có thể ngủ được.
“Dậy sớm vậy à?” Trần Mục Phong hỏi, rất muốn cười.
Bảo nhi cũng theo dõi hắn, hồi lâu mới nói nói: “Đại ca, huynh ngủ thiếp đi nhìn rất dễ coi, sau này không cần cau mày có được hay không?”
Trần Mục Phong nghe được lời của nàng, mày theo thói quen nhíu lại thoáng cái. Sau đó hắn liền thấy tay Bảo nhi bò lên trên mặt mình.
“Đã nói không cần nhíu mà!” Hai tay Bảo nhi làm như cái bàn ủi san phẳng trán của Trần Mục Phong, “Như vậy nhìn thật tốt!”
Trần Mục Phong mặc cho nàng xâm lược.
“Tốt lắm!” Bảo nhi đắc ý thu hồi hai cái bàn ủi, nhìn Trần Mục Phong: “Đại ca, huynh muốn ngồi lại giường sao? Mặt trời đã lên cao rồi!”
“Muội dậy sớm.” Trần Mục Phong đứng dậy, Bảo nhi bên cạnh đi theo chạy tới chạy lui, mái tóc dày phất qua phất lại.
Hai người mặc y phục xong liền đến trong viện. Bọn nha hoàn còn chưa dậy, bầu trời cũng còn mờ mờ. Có điều trong viện không tối, màu tuyết trắng phản xạ sáng lên, Bảo nhi bắt đầu làm quả cầu tuyết, chạy tới tới lui lui chạy mấy lần, thấy Trần Mục Phong vẫn còn đứng yên bên cạnh, liền ngừng tay: “Đại ca, huynh không đắp người tuyết à?”
Trần Mục Phong có chút không tự nhiên, cũng phải, đây là chuyện bao nhiêu năm trước?
“Đại ca, huynh thật đáng thương a, cả đắp người tuyết cũng không biết sao.” Bảo nhi thở dài, lắc đầu, “Ta dạy cho huynh là được. Lại đây nha, ta …đầu tiên dạy cho huynh làm quả cầu tuyết, cái…này đơn giản.” Bộ dáng dạy không biết mệt.
Trần Mục Phong nhẹ nhàng ho một tiếng.
“Không cần xấu hổ mà, đại ca, a mã ta còn cùng ngạch nương ta đắp người tuyết mà.” Bảo nhi nói theo bản năng, chạy tới lôi kéo Trần Mục Phong.
Chờ bọn hắn làm được hai cái quả cầu tuyết thực lớn, bọn người Tiểu Dung từ trong phòng đi ra, thấy thiếu gia thiếu nãi nãi đã dậy còn chơi tuyết thì đều sửng sốt. Không có biện pháp, đừng nói là quả cầu tuyết, cho dù Đại thiếu nãi nãi cầm tuyết từ trên nóc nhà đi xuống hóa trang thành Long vương các nàng cũng không thấy kỳ quái, nhưng mà —— Đại thiếu gia cư nhiên cũng làm quả cầu tuyết —— thật kỳ quái, dường như trận này nhiều tuyết, các nàng gần mười năm chưa từng thấy tuyết lớn như vậy ~~~~
“Tiểu Dung, các ngươi sợ cái gì vậy? Lại đây đi, cùng nhau chơi, chúng ta đắp một loạt người tuyết.” Bảo nhi cao hứng kéo bè kéo phái.
“Đại thiếu nãi nãi, bọn nô tỳ còn có chuyện phải làm, ngài cùng Đại thiếu gia chơi đi!” Tiểu Dung nói, sau đó mỉm cười dẫn đám nha hoàn lập tức đi mất.
Đến lúc đắp xong người tuyết, mặt trời cũng đã lên cao. Bảo nhi ngẩng đầu nhìn người tuyết, không biết nghĩ cái gì, hồi lâu sau chạy vào trong phòng gọi nha hoàn. Chỉ chốc lát sau bọn nha hoàn liền đem tới rất nhiều đồ để trên mặt đất. Bảo nhi ngồi xổm giằng co một lúc, cầm một cái không biết có phải là cái nón không, bảo Trần Mục Phong đem đội cho người tuyết, lại cầm một cái chổi đặt ở trong tay người tuyết, sau đó bảo nha hoàn đem cái màn vải phủ lên làm áo cho người tuyết, thành ra một người tuyết hình thù kỳ quái đứng ở trong viện .
“Đại thiếu nãi nãi, đây là cái gì?” Tiểu Dung hỏi.
“Phù thủy biết bay á, buổi tối hắn sẽ bay ra ngoài chơi.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
“Có thật không, Đại thiếu nãi nãi?” Tiểu Dung nghi hoặc.
“Đương nhiên là —— giả -. Nếu là thật sự, ta liền tự mình làm người tuyết bay đi chơi.” Bảo nhi vỗ vỗ người tuyết: “Nếu ngươi bay đi chơi cần phải mang ta theo đó.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian